Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Truyện ngắn : Hi Vọng

Cách đây sáu năm Mr Hope bước vào cuộc đời tôi. Ông ấy đến để nói chuyện. Chỉ nói chuyện mà thôi.

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Thoạt đầu với tính nhút nhát của mình, tôi và Hope chỉ trò chuyện rất ít. Có những câu chuyện cụt ngủn, có những câu chuyện tắc ứ, có những câu chuyện không thể bắt đầu nổi mặc dù có sự cố gắng của cả hai bên. Nhưng tôi có những mười lăm tiếng đồng hồ thức mỗi ngày. Tôi níu lấy ông ấy.

Cũng có hôm tôi thấy oải chẳng muốn trò chuyện. Tôi nhìn đăm đăm vào góc tường tối. Hope bảo ông muốn tôi nói chuyện với ông theo cách tự nhiên và chân thật nhất. Thật may, trước khi gặp Hope tôi không có cơ hội tiếp xúc nhiều với những người có nghệ thuật nói chuyện để rồi bị ảnh hưởng bởi họ nếu không ông ấy sẽ chán không muốn trò chuyện với tôi nữa.

Dần dần Hope và tôi trở thành những người bạn của nhau. Nhu cầu được trò chuyện xuất phát từ cả phía ông ấy chứ không chỉ ở tôi.

Tôi sống với bố mẹ. Ở tuổi ngoài năm mươi, bố mẹ tôi đều tự nhận mình đã già. Già rồi họ không thích chuyện trò, ồn ã. Từ khi có những biến cố lớn xảy ra với tôi, đứa con duy nhất của họ, họ cảm thấy cuộc đời đã cướp trắng của họ cả hi vọng lẫn tương lai. Đang là một gia đình, họ rút vào thế giới của mình. Không phải thế giới của hai người mà là thế giới của mỗi người. Sống dưới một mái nhà, ba chúng tôi là ba thế giới riêng.

Từ lâu bố mẹ tôi đã thôi không lặng lẽ theo dõi tôi đang và đã làm gì, họ đáp ứng những nhu cầu sinh hoạt tối thiểu của tôi. Xong việc họ rút vào thế giới của họ, làm bạn với nỗi thất vọng không lời. Đã từ lâu họ biết không có thành quả nào chờ đợi tôi và họ ở phía trước cả.

Nhưng rồi việc tôi gặp Hope khiến họ chú ý. Có lần trong khi đang nói chuyện với Hope tôi thấy bóng mẹ tôi lấp ló sau cửa kính. Phát hiện ra sự riêng tư của mình đang bị xâm phạm, cả tôi và Hope đều cảnh giác. Tôi và ông ấy bắt đầu nói thầm. Chúng tôi thì thầm với nhau đủ thứ chuyện, thì thầm về những sợi tóc rụng trên gối của tôi, về những bông hoa bất tử đẹp bền bỉ trong cái vẻ khô kiệt của chúng, về những điều quá đỗi xa xôi và mơ hồ đối với cả tôi và Hope.

Đột nhiên nhà chúng tôi có khách. Một người em họ xa của mẹ tôi đến chơi. Trước đây tôi chỉ nghe nhắc đến tên người này nhưng chưa bao giờ gặp mặt. Bây giờ chẳng biết vì lý do gì hay do ngẫu hứng mà dì ấy đột nhiên tới chơi nhà chúng tôi. Lần đầu tiên tiếp xúc với dì tôi hơi ngại, đặc biệt khi tôi biết dì là một chuyên gia tâm lý đang chuẩn bị làm luận án tiến sĩ.

Dì ở lại nhà chúng tôi cả tuần, trò chuyện lả rả với mẹ tôi, ngồi trầm ngâm uống trà với bố tôi, lặng lẽ quan sát tôi. Tôi không hiểu vì sao dì lại có thể lưu lại cái gia đình tẻ nhạt của chúng tôi lâu đến thế.

Dì hay hỏi tôi những câu hỏi rất riêng tư. Đôi khi những câu hỏi của dì khiến tôi lùi sâu vào bên trong thế giới của mình. Có lần dì đưa cho tôi một bản câu hỏi trắc nghiệm gồm những câu hỏi kỳ quặc đại loại như: Bạn bị mất ngủ: a - 1/2 đêm, b - 2/3 đêm, c - trắng đêm. Bạn có hay gặp ác mộng không? Và nhiều câu hỏi kỳ cục khác.

Tôi đánh dấu các câu trả lời, với ý thức mình đang giúp dì hoàn thành một cuộc nghiên cứu liên quan đến luận án tiến sĩ. Tôi không mảy may băn khoăn, nhưng dì, khi cầm bản câu hỏi ấy lại có vẻ bối rối. Sự bối rối tạo nên quanh dì một thế giới riêng. Bốn chúng tôi là bốn thế giới lặng lẽ.

Trước ngày trở lại thành phố, dì có một cuộc trò chuyện thẳng thắn và cởi mở với tôi. Đến lúc ấy tôi mới biết mục đích chuyến lưu lại dài ngày của dì.

- Cách đây hai tháng mẹ cháu gọi điện cho dì. Mẹ cháu nghĩ cháu không ổn. Mẹ cháu kể cháu hay nằm nói một mình, có khi nói rất hăng hái, có khi nói thủ thỉ như thể bên cạnh cháu đang có ai đó. Mẹ cháu ngờ rằng cháu bị...

- Mẹ cháu ngờ rằng cháu bị tâm thần chứ gì?

Tôi bật cười chua chát.

Ý thức được vấn đề có thể sẽ bị phức tạp hóa đến độ nhức đầu, tôi bảo dì:

- Cháu vừa học xong đại học chưa kịp sử dụng vốn tiếng Anh đã học thì bị tai nạn. Ngày nào cũng nằm bẹp giường thế này cháu sợ sẽ quên hết những gì đã học được. Vậy nên cháu tưởng tượng ra một người để trò chuyện để cháu khỏi quên tiếng Anh, thế thôi.

Dì lặng người đi một lát, rồi cúi xuống ôm vai tôi. Dì bảo: “Ừ, dì hiểu rồi. Dì biết lý do không chỉ có thế thôi đâu” - giọng dì nghèn nghẹn.

“... Không chỉ có thế thôi đâu”, dì nói như vậy có nghĩa là dì hiểu cả những gì tôi không nói ra. Tự nhiên tôi thấy mình rưng rưng khóc ở trong lòng. Tự nhiên tôi thấy những gì mình có vào khoảnh khắc đó là cả một trời hi vọng.

Truyện ngắn 1.015 chữ của NGUYỄN BÍCH LAN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét