
Trong yêu thương, không có khái niệm "thay thế"
Trong Toán học, chúng ta vẫn thường thay số để giải các phương trình, hệ phương trình...    Khi một nhân viên nghỉ việc, người quản lý chỉ việc chọn một người khác  có năng lực để thay thế là được, dù có thể hiệu quả công việc của người  thay thế không cao bằng người cũ.   Một  chi tiết máy gặp sự cố hư hỏng, ta cũng có thể ngay lập tức thay bằng  chi tiết khác tương đương. Những chuyện thay thế như vậy trong cuộc sống  vốn rất nhiều và chúng giúp cho xã hội tiếp tục vận động trong tiến  trình phát triển.   Song, trong tình cảm  nói chung, cụ thể là chuyện tình yêu, thì khái niệm thay thế lại là cái  gì đó gần như cấm kỵ mà trong mọi hoàn cảnh ta đều không nên áp dụng dù  với lý do nào.       Chuyện hợp tan trong tình yêu từ ngàn vạn năm xưa đến muôn triệu năm  sau vẫn thế - không thể cưỡng cầu. Nếu có một lúc nào đó phải nói tiếng  chia tay thì dẫu vui, dẫu buồn ta vẫn phải thừa nhận rằng đó là một phần  tất yếu của cuộc sống và ta chẳng thể làm gì hơn là chấp nhận sự thật  ấy để rồi cố gắng đi tiếp quãng đường đời còn lại của mình. Cố gắng níu  kéo, cầm giữ một tình yêu, trong một chừng mực nào đó, cũng tốt thôi,  miễn là cái cách mà người ta dùng để giữ nhau không "nhuốm màu... tà  đạo" - không bạo lực hay phải vận dụng kỳ mưu.    Nếu không thể giữ được nhau, một sự "giải thoát" cho cả hai là điều cần  thiết để cả hai bên đối tác có thể thảnh thơi kiếm tìm hạnh phúc mới  cho riêng mình.       Thế nhưng kiếm tìm hạnh phúc mới trong trường hợp nầy lại không đồng  nghĩa với việc ta ngay lập tức có một người yêu mới. Trái tim con người  không giống bộ nhớ của một chiếc máy vi tính nơi ta có thể tha hồ sử  dụng các lệnh sao chép, điều chỉnh, xoá... đơn giản như vài động tác  nhấn chuột. Thậm chí cả đối với chiếc máy vi tính không có linh hồn thì  sau khi đã xóa một tập tin, nội dung tập tin vẫn còn nằm trong Recycle  Bin kia mà, để lúc nào đó tình cờ lục lại, bạn sẽ bắt gặp "ngày xưa" vẹn  nguyên như mới, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về chỉ với một lệnh  restore.       Đã có không ít bạn trẻ mang theo mình cái ý nghĩ kỳ lạ ấy - có ngay một  người yêu mới để trêu tức, để trả thù người cũ, để người ấy biết rằng  ta cũng "đắt giá" như ai.   Bạn mong  muốn người ấy phải hối hận vì đã bỏ rơi bạn mà quay lai van xin một chút  tình để bạn có cơ hội trút cơn hờn dỗi? Thế bạn có chắc rằng người ấy  sẽ "tức", sẽ hối hận như bạn mong đợi không?       Khi không còn yêu nhau thì dù bạn có yêu 100 hay 1000 người đi nữa, với  người ta phỏng có khác biệt gì đâu. Thậm chí biết đâu người ấy sẽ chẳng  cảm thấy vui vì đã "thoát" khỏi bạn. Ngược lại, nếu như người ta vẫn  còn yêu bạn thì nào có hay chi trong việc làm tổn thương người?    Chắc bạn chưa quên rằng người ấy, mới đây, vẫn còn là người bạn hết  lòng yêu. Và cũng xin bạn đừng quên rằng trong trường hợp nầy bạn cũng  đã đồng thời làm tổn thương luôn cả cái người đang ở ngay bên cạnh bạn.    Làm sao ai có thể không buồn khi biết mình chỉ là một "diễn viên" đóng  thế vai, một casscadeur trong vở kịch tình yêu của người khác. Nên  chăng?   Lại nói, đến với một người mà  trong tim lúc nào cũng là hình ảnh của một người khác thì liệu bạn có  thể nào toàn tâm toàn ý với cái mà lúc nầy bạn đang gọi là tình yêu? Mà  một khi đã không thể sống trọn vẹn cho tình yêu, bạn làm sao lấp được  những khoảng trống, những chông chênh luôn có giữa hai người để giúp  tình yêu ấy đơm hoa kết trái? Hạnh phúc làm sao có thể tạo dựng chỉ bằng  sự cố gắng của chỉ một người?   Kết cục  đổ vỡ của những chuyện tình thay thế rồi cũng sẽ đến. Nghĩ mà xem! Theo  đuổi một tình cảm mà bạn biết chắc là không có đoạn kết phải chăng là  sự phí phạm thời gian, công sức, và xa hơn là làm chai lì đi cảm xúc của  chính mình? Có đáng không, hỡi bạn tôi?       Hẳn nhiên, khi chia tay một mối tình, cái khoảng trống mà người ra đi  để lại trong bạn là rất lớn và cảm giác hụt hẫng, chới với ấy sẽ ném bạn  vào những khoảng tối mênh mông. Buồn, đau, và biết bao nhiêu trạng thái  tiêu cực khác sẽ đến với bạn. Khó chịu lắm và cũng quá xót xa, nhưng  ngoài duy nhất cách chịu đựng và chống lại chúng mong một ngày chúng tự  giác rời khỏi bạn, bạn không còn giải pháp nào tốt hơn.    Mang một người khác lấp đầy những khoảng trống kia có thể tạm giúp bạn  xoa dịu được những cơn đau nhưng tiếc thay đấy chỉ như một liều thuốc  giảm đau tức thời chứ không trường cửu. Một ngày nào đó, khi thuốc mất  tác dụng, bạn sẽ lại tiếp tục đau, và lần nầy sẽ còn đau hơn nữa bởi lúc  nầy bạn phải gánh thêm cả những "tác dụng phụ" của liều thuốc mà chính  bạn đã uống vào. Mọi thứ đều có cái giá của nó cả nên nếu không muốn trả  giá, đừng đa mang để mà chi.       Chuyện tình yêu muôn đời vẫn thế: đến, không ai cản được; đi, chẳng thể  cưỡng cầu. Hãy cứ thuận theo tự nhiên, với những gì mà cuộc sống mang  đến. Hãy cho mình một khoảng lặng để có thể nhìn lại những ngày tháng đã  đi qua và chuẩn bị cho mình một ngày mai khác. Không ai có thể xây dựng  một lâu đài tình ái trên đống hoang tàn, đổ nát của một mối tình, thì  bạn ơi đừng cố gắng thay thế tức thời một tình yêu, một người yêu. Cái  giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều đấy!Lý do cho một tình yêu
Một cô gái hỏi bạn trai của mình :  − Tại sao anh yêu em?  − Sao em lại hỏi như thế ,sao anh tìm được lý do chứ!-chàng trai trả lời  − Không có lý do gì tức là anh không yêu em  − Em không thể suy diễn như thế được  − Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy   − Thôi được ,anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu  em vì nụ cười của em, vì em lạc quan . Anh yêu em vì em luôn quan tâm  đến người khác.  Cô gái cảm thấy rất hài lòng.      Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cơ vẫn  còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng . Vài  ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình      "Chào em yêu  Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa   Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu . Vậy thì anh không thể yêu em   Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn . Đây không phải lý do giúp anh có thể yêu em  Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó , than vãn  Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh không nên yêu em nữa  Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà anh vẫn yêu em . Em có cần lý do nào nữa không em yêu.      Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lý do nào nữa . Còn các  bạn có bao giờ hởi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không?  Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lý do đâu bạn ạ.
Màu sắc của tình bạn
Xưa  rất là xưa,khi màu sắc của thế giới đã đựơc phân chia. Tất cả tranh cãi  nhau,ai cũng cho mình là màu đẹp nhất,quan trọng nhất,hữu dụng nhất.  Xanh lá cây nói :   "Rõ ràng tớ là quan trọng nhất.Tớ là màu của sự sống,của hi vọng.Tớ  được chọn cho cỏ cây,hoa lá.Không có tớ,các loài động vật sẽ chết  hết.Nhìn những vùng đồng quê kia kìa,rồi các cậu sẽ thấy tớ quan trọng  như thế nào."  Xanh dương cắt ngang :   "Cậu chỉ nghĩ về đất đai thôi,hãy nghĩ về bầu trời và biển cả.Nước là  sự sống và đựơc tạo bởi những đám mây kia.Bầu trời tạo khoảng cách , hòa  bình và sự yên tĩnh.Không có tớ,cậu chẳng là gì cả."  Màu vàng lắc đầu :   "Cả hai cậu đều nghiêm trọng quá.Tớ mang tiếng cừơi,sự hân hoan và ấm  áp đến thế giới nầy.Mặt trời màu vàng,mặt trăng màu vàng,cả các vì sao  cũng màu vàng nốt.Mỗi khi nhìn một bông hoa hướng dương như là cả thế  giới đang cười.Không có tớ hả,sẽ chẳng có sự vui tươi.  Màu cam la lớn:   "Tớ là màu sắc của sức khỏe và sự mạnh mẽ.Tớ có thể hiếm nhưng quý  giá,tớ tạo ra những thứ cần thiết cho con người.Tớ mang những sinh tố  quan trọng nhất.Thử nghĩ về cà rốt,bí đỏ,cam,xoài,và đu đủ xem.Tớ không ở  ngoài suốt ngày,nhưng khi tớ xuất hiện lúc bình minh hay hoàng hôn,vẻ  đẹp của tớ hấp dẫn đến nỗi chẳng ai nghĩ đến các cậu."  Màu đỏ không chịu nổi nữa và hét to:   " Tớ mới là người đứng đầu đây nè. Tớ là máu - máu của sự sống ! Tớ là  màu của nguy hiểm và dũng cảm.Tớ sẵn sàng đấu tranh cho mục đích của  mình.Tớ mang lửa và máu.Không có tớ,cả thế giới nầy sẽ trống trải như  mặt trăng ấy.Tớ,màu của tình yêu nồng cháy,của hoa hồng đỏ thắm,của ngọn  lửa mãnh liệt."  Màu tím đứng dậy và trịnh trọng nói:   " Tớ là màu của hoàng gia và sức mạnh.Các vị vua,thủ lĩnh hay các dám  mục luôn luôn chọn tớ vì tớ là biểu tượng của quyền lực và sự khôn  ngoan.Người ta không hỏi tớ! Họ chỉ lắng nghe và tuân theo."  Cuối cùng màu chàm lên tiếng, nhỏ nhẹ hơn nhưng màu khác, nhưng với sự cứng rắn hơn trong từng lời nói:   "Coi tớ đây.Tớ là màu của sự im lặng.Khó có thể nhận ra tớ,nhưng nếu  không có tớ,tất cả các cậu đều trở nên nông cạn.Tớ tượng trưng cho suy  nghĩ và phản xạ,lúc tảng sáng hay về chiều và màu nứơc thẳm.Các cậu cần  tớ cho sự cân bằng và tương phản,trong cầu nguyện và sự hòa bình."   Và như vậy mỗi màu sắc quả quyết màu của mình là đẹp nhất.Họ tranh cãi  lớn hơn và lớn hơn.Đột nhiên,một tiếng sét bất chợt vang lên.Mưa bắt đầu  rơi nặng hạt.Các màu sắc rung rẩy,xích lại gần nhau để bớt sợ.  Giữa lúc sấm sét ầm ĩ, mưa lên tiếng :   "Lũ màu sắc các người thật ngu ngốc,đấu đá lẫn nhau để chứng tỏ mình  nổi trội hơn những kẻ khác.Các người không biết rằng mỗi một cá thể đựoc  tạo ra bởi một lý do đặc biệt,duy nhất và khác biệt ư? Hãy nắm lấy tay  nhau và đến đây."  Làm theo lời của mưa, các màu sắc liên kết lại và nắm lấy tay nhau.  Mưa tiếp tục:   "Bắt đầu từ bây giờ,khi trời mua, mỗi màu sắc sẽ trải dài dọc bầu trời  trong một chiếc vồng lớn để nhắc nhở các ngươi nên chung sống với nhau  trong hòa bình. Cầu vồng là sự hiện diện của hy vọng cho ngày mai."  Và như vậy,cứ mỗi khi mưa tạnh, cầu vồng lại xuất hiện để nhắc chúng ta nhớ và cảm ơn đến những người khác.
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét