Julia Sweeney
"Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, cho dù bạn luôn gặp phải những trở ngại."
Không chỉ thế, cùng với anh trai, cô cũng đã cho ra  đời ký sự Ha để tuyên truyền phòng chống bệnh ung thư. Có lẽ, tất cả  những thành quả này sẽ không bao giờ tồn tại, nếu Julia Sweeney không  gặp phải thất bại ngay trong lần trình diễn đầu tiên của mình.
Trước  đây, tôi chưa một lần nghĩ mình có khiếu pha trò. Nhưng tôi cho rằng  mọi thứ đều có thể học được, do vậy tôi ghi danh vào lớp đào tạo diễn  viên hài. Vốn thích tìm hiểu tiểu sử các vị thánh cũng như nghiên cứu về  cuộc đời của họ, tôi thấy có những vị rất hài hước và muốn học hỏi sự  hài hước đó. Vì vậy, khi được yêu cầu trình diễn một vai nào đó, tôi  nghĩ ngay đến nhân vật Mea Culpa. Thế là tôi sắm vai Mea Culpa trong bối  cảnh cô ấy làm báo cáo thu hoạch ở trường, với những tấm áp phích hình  ảnh các vị thánh vui tính do mình thiết kế.
Tôi  đến biểu diễn ở một sân khấu hài trong dịp Open Mike Night (dịp để các  diễn viên, nhà thơ… - những nghệ sĩ nói chung - thử nghiệm tác phẩm của  họ trước khán giả). Thông thường khi bước lên sân khấu, bạn sẽ nhận được  những tràng pháo tay cổ vũ, khích lệ, nhưng tôi không có được diễm phúc  đó. Những tiếng la ó, phản đối rộ lên từ những hàng ghế khán giả khi  tôi xuất hiện trong trang phục của nhân vật Mea. Mọi người hò hét đuổi  tôi xuống sân khấu. Ngượng nghịu bước ra sau cánh gà, trong khoảnh khắc  tôi cảm giác như có hàng vạn mũi dao đâm xuyên tim mình. Tôi đau khổ  nghĩ rằng mình là một kẻ thất bại. Thì ra, qua cách phục trang, họ đã  đánh đồng tôi với nhân vật nên vội vàng kết luận tôi là một diễn viên  chẳng ra gì. Họ không hiểu tôi chỉ là người thể hiện nhân vật.
Vừa  lúc đó, cô bạn cùng lớp, người đi cùng tôi đến đây và đã trình diễn  trước, nhìn thấy tôi và hồn nhiên bộc lộ niềm vui sướng tột độ của  mình:  "Này, hãy đoán xem chuyện gì đã xảy ra? Mitzi Shore, chủ câu lạc  bộ đã chọn mình!". Trong tâm trạng hân hoan đó, buổi diễn đã kết thúc  nhưng cô chưa vội về nhà mà muốn ở lại để tận hưởng niềm vui chiến thắng  cùng những người bạn mới. Còn tôi, đang phục trang như nhân vật Mea và  tay cầm những tấm áp phích to tướng hình ảnh các vị thánh, lại vừa bị  khán giả tẩy chay nên tôi không muốn nán lại thêm phút giây nào nữa.
Tôi  thu dọn những tấm áp phích và chuẩn bị ra về. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy  Mitzi đi về phía khu nhà tắm. Tôi chợt nhớ đến lời cô bạn khi nãy bảo  tôi sao không hỏi thử Mitzi xem kết quả thế nào. Tôi trả lời cô ấy rằng  có lẽ không được, vì khán giả đã thẳng thừng từ chối tôi. Nhưng bạn tôi  nghĩ rằng Mitzi sẽ nghĩ khác: "Thế thì sao nào? Mitzi là một thiên tài,  có thể cô ấy có cách nhìn khác. Bạn phải mạnh dạn lên chứ. Không hỏi thì  làm sao biết được?".
Ngẫm thấy lời cô bạn cũng  khá có lý, tôi đã đuổi theo Mitzi vào tận khu nhà tắm và tần ngần đứng  đợi bên ngoài. Dẫu biết hành động của mình như thế là không được lịch sự  cho lắm, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đợi. Cuối cùng, Mitzi cũng bước ra  khỏi phòng tắm, tôi vội lên tiếng: "Chào chị Mitzi, tôi vừa diễn trên  sân khấu, không biết tôi có thể…". "Cô diễn quá tệ, tồi tệ vô cùng! Cô  không nhận thấy rằng chẳng ai cười được cả sao?". Lời nhận xét lạnh lùng  của cô ta như gáo nước lạnh dội vào mặt, tôi đứng lặng người, nước mắt  chực trào ra vì cảm thấy bị tổn thương ghê gớm. Tôi đỏ mặt ấp úng:  "Vâng… vâng…". Mitzi tiếp lời: "Nếu người ta có nhận cô, cô cũng phải tự  trọng mà từ chối chứ!". Lúc này tôi không sao kìm được nữa, để mặc cho  nước mắt tuôn trào. "Vâng… cảm ơn chị", tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc.  Nỗi tủi nhục lẫn xấu hổ tràn ngập trong lòng. Tôi lặng lẽ quay đi và cảm  giác như mình phải mất cả trăm dặm để quay ra chỗ đỗ xe, dù khoảng cách  thật sự chỉ chừng vài chục mét. Chưa bao giờ như lúc này, tôi muốn được  trở về nhà ghê gớm. Tôi  muốn được "giải thoát" khỏi nơi đây càng nhanh  càng tốt.
Suốt đoạn đường về nhà, tôi đã suy  nghĩ rất nhiều, tôi nhận thấy rằng với bối cảnh mà mình đã chọn, lẽ ra  tôi không nên diễn hài theo cách vừa rồi. Nhưng tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ  thể hiện theo cách nào. Tôi cay đắng nhận thấy sân khấu hài không phải  là sân chơi dành cho mình vì tôi không đáp ứng được những đòi hỏi của  khán giả. Với một diễn viên mới bước lên sân khấu, việc phải đối mặt với  tình huống như thế quả là một cú sốc quá lớn. Nhưng tôi cũng không phủ  nhận rằng, chính điều đó đã giúp tôi có thêm nghị lực mạnh mẽ để có thể  vượt qua những trở ngại trong cuộc sống sau này.
Tôi  không thực hiện bất cứ vở hài kịch nào trong suốt một năm sau đó. Tôi  tập trung cho công việc chuyên môn của một kế toán và được thăng chức.  Cho đến một ngày, tình cờ tôi đọc được bài viết trên tờ Groundlings có  đề cập đến lớp thử giọng cho các diễn viên nghiệp dư, tôi nghĩ mình nên  đăng ký theo học. Và sau hai khóa tham dự, tôi đã xác định  được con  đường sắp tới mình sẽ đi.
Để có thể xác định môi  trường thích hợp cho sự phát triển của một giống cây nào đó, bạn phải  thử nghiệm rất nhiều lần trong phòng thí nghiệm mới cho ra kết luận   cuối cùng. Còn tôi, trước đây tôi thất bại bởi tôi không biết được môi  trường nào thật sự thích hợp với mình.
Khi đến  với sân khấu hài lần đầu, tôi không biết được rằng có vô số cách để gây  cười; vẫn có những khán giả thưởng thức thể loại hài của tôi, nhưng  không phải là tất cả. Nếu tối hôm đó tôi không thất bại, có lẽ mãi mãi  tôi sẽ không nhận thức được điều này. Biết thêm nhiều cách để thực hiện  công việc của mình, bạn sẽ dễ dàng thành công hơn. Tôi khám phá ra rằng,  trước khi có thể bộc lộ được khả năng thật sự của mình, bạn cũng cần  phải biết những gì mình không thể làm được. Vì vậy với tôi, thất bại  chính là bước đệm cho những thành công sau này.
Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.
Thomas H. Huxley
Hầu  hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người  dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình  mong ước.
Dale Carnegie
Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.
Martin Luther King, Jr
Nguồn: Vượt lên chính mình 2 - First News và NXB Tổng hợp TP.HCM
Victoria Williams
"Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, bạn hãy luôn tự hào về chính bản thân mình."
Trong album này có sự hiện diện của rất nhiều ca sĩ  nhạc rock nổi tiếng như: Pearl Jam, Lou Reed, Matthew Sweet, Lucinda  Williams, ban nhạc The Jayhawks... Có thể nói, chính tài năng và lòng  đam mê nghề nghiệp là kết quả của hành trình đấu tranh chống chọi lại  căn bệnh quái ác mà Victoria Williams  đang phải gánh chịu.
Chuyện  xảy ra vào đầu những năm 1990, lúc đó tôi đang gặp nhiều khó khăn và  tôi nghĩ chỉ có rượu mới có thể giúp mình giải tỏa được những căng  thẳng, làm sáng tỏ những vấn đề tôi đang phải đối mặt. Kết quả, tôi trở  thành một kẻ nghiện rượu trầm trọng. Sau đó, nhận thấy viễn cảnh tồi tệ  của thói nghiện ngập này, tôi ngưng uống và gia nhập Hội những người  nghiện rượu vô danh.
Lúc đó, tôi đang ở New York  thu âm cho album đầu tiên của mình. Tôi cảm thấy mệt mỏi và không muốn  tiếp tục nữa, nhưng nhà sản xuất không đồng ý. Họ đã đầu tư khá nhiều  tiền vào album này và buộc tôi phải hoàn tất. Tôi càng cảm thấy bị áp  lực nặng nề.
Công đoạn thu âm cuối cùng rồi cũng  xong, nhưng lại không được in ra đĩa dù nhận được khá nhiều lời khen  tặng từ các nhà phê bình. Tôi đến gặp người chịu trách nhiệm phát hành  CD, họ nói: "Những đĩa thu âm loại nhạc giống như của chị đang đầy ắp  kho mà chúng tôi không sao phân phối được". Rời Hãng Geffen, tôi  thu  một album cho Hãng Rough Trade, nhưng được một thời gian hãng này lại  lâm vào cảnh phá sản. Đã hai lần thu âm, nhưng những bản nhạc được thu  âm của tôi rốt cuộc cũng chẳng cái nào được phát hành. Thêm vào đó, vợ  chồng tôi vừa ly hôn, tinh thần tôi càng thêm sa sút.
Thật  bất ngờ, tôi nhận được cuộc điện thoại của một phụ nữ mời tôi tham gia  vào chuyến lưu diễn của Neil Young (trong khi những album của tôi chưa  được phát hành và tôi cũng chẳng được ai biết đến). Làm sao có thể từ  chối một cơ hội hấp dẫn như thế, khi mà tôi rất thích Neil và những bản  nhạc của anh ấy? Tôi sung sướng mỉm cười với ý nghĩ được đứng chung sân  khấu với thần tượng của mình. Cuối cùng, giấc mơ của tôi đã thành sự  thật.
Những ngày sau đó, tôi khá tất bật với  chuyến lưu diễn của Neil. Lịch diễn dày đặc, cộng với rất đông khán giả  đến xem và cổ vũ cuồng nhiệt khiến tôi kiệt sức. Vào buổi diễn thứ 26,  tôi nhận thấy có cái gì đó không ổn nơi mình. Chân tôi không thể bước  nhanh, và tay không cử động được. Tôi đến ba bệnh viện khác nhau để  khám, sau cùng, có một vị bác sĩ đoán rằng có thể tôi bị chứng đa xơ  cứng. Trong tình trạng không tiền bạc, không bảo hiểm y tế, đã ly dị  chồng, và đang phải chịu đựng căn bệnh mà chưa ai biết chính xác là gì,  tôi hoang mang không  biết sắp tới chuyện gì sẽ xảy ra với mình nữa.
Các  bác sĩ cho biết họ không thể đoán chính xác nguyên nhân căn bệnh của  tôi, và vì thế, không có phương thuốc nào để chữa trị. Lúc đó, tôi thấy  rất sợ, cả cô đơn nữa, mặc dù bạn bè vẫn hay đến bệnh viện thăm nom.  Trong ngày tôi xuất viện, có một điều ấm lòng đã xảy ra: một quỹ từ  thiện nào đó ở Los Angeles đã trả tất cả viện phí cho tôi. Sau đó, tôi  được biết các nhạc sĩ ở New York đã giúp đỡ tôi bằng cách đăng ký tên  tôi cho quỹ này, với mong muốn tôi nhận được sự hỗ trợ. Và rất nhiều  người tôi chưa từng quen biết đã tìm cách liên lạc với tôi. Như ông  Frank Sinatra, một người  hoàn toàn xa lạ, cũng gởi cho tôi 1.000 đô la.  Tôi thầm cảm ơn lòng hảo tâm của Frank Sinatra, và không ít lần tự hỏi,  không biết đã bao lần ông ấy giúp đỡ những người xa lạ như tôi.
Căn  bệnh bí hiểm thách thức tôi rất nhiều. Nó làm tôi đôi lúc chẳng nhìn  thấy gì. Cảm giác đó thật khủng khiếp. Các bác sĩ bảo đó là triệu chứng  bị ảnh hưởng bởi thần kinh, nó có thể sẽ kéo dài 2 tuần, 2 tháng hoặc  cũng có thể là 2 năm. Chẳng ai có thể xác định được nguyên nhân. Trên  thực tế, triệu chứng này chỉ kéo dài với tôi 2 tuần. Nhưng cũng chính  nhờ nó, tôi đã viết được một số ca khúc xuất thần, lột tả được tâm trạng  phức tạp của mình trong thời điểm bấy giờ.
Tôi  thử chơi đàn guitar trở lại, nhưng những ngón tay của tôi hầu như bị tê  cứng và không thể cử động như trước kia. Nỗi tuyệt vọng khôn cùng bao  trùm lấy tôi. Nhưng nghĩ tới tấm gương của mẹ, người đã chiến thắng căn  bệnh ung thư chết người, tôi cũng dần khôi phục lại niềm tin. Tôi không  thể để cho những cơn đau và căn bệnh khống chế cuộc đời mình. Thay vì  xấu hổ phải giấu đi đôi bàn tay không còn những cử động tinh tế được  nữa, tôi đã cố gắng dùng nó vào những việc khác. Tôi ra khu vườn sau  nhà, dùng tay để đào đất và trồng cây. Và trong lúc trồng cây, tôi đã  nghĩ ra cách chơi đàn thật độc đáo. Tôi khám phá ra các kiểu điều chỉnh  âm điệu khác nhau… Hiện giờ, tôi đang chơi đàn theo kiểu đó. Tôi thích  những giai điệu mới mà tôi tự mình tạo ra. Với những hạn chế về bệnh  tình của mình, khi làm được những việc như vậy, tôi cảm nhận được niềm  hạnh phúc đang len lỏi trong lòng. Khi không thể làm theo cách bình  thường, bạn buộc phải tìm những cách khác thường để thực hiện những công  việc hàng ngày. Và cũng nhờ những hạn chế của bản thân, tôi có nhiều cơ  hội để sáng tạo hơn. Chính những tảng đá chắn đường đã trở thành những  nấc thang cho tôi bước lên cao hơn.
Thỉnh  thoảng, tôi vẫn bị co giật trong lúc chơi đàn. Hai bàn tay không còn  tuân theo sự điều khiển của tôi nữa. Trước đây, tôi vẫn thường nghiêm  khắc và cố gắng kiểm soát những việc mình làm, chẳng hạn chơi một bản  nhạc đúng điệu. Nhưng bây giờ, tôi để âm nhạc tự do chảy theo những xúc  cảm của chính mình. Tôi đã học được cách cười chính mình, ngay cả những  lúc trên sân khấu. Dần dần, tôi bắt đầu nhận thức được sự tự do mà mình  đang có. Đó là tôi có quyền chọn lựa thái độ sống của mình, hoặc chán  nản vì đôi tay tê cứng, hoặc tạm hài lòng với những âm thanh mà đôi tay  tê cứng ấy luôn cần mẫn trên các phím đàn…
Không  chỉ đôi tay đau và tê cứng, hai bàn chân tôi cũng vậy. Chúng bị thít  chặt lại mỗi khi tôi chơi đàn, nhất là khi chơi dương cầm. Chúng thực sự  làm tôi khó chịu. Tôi nghĩ, những người đang trong tình trạng như tôi,  tâm trạng họ chắc chắn cũng sẽ tồi tệ không kém. Có người bị chứng viêm  khớp nặng, họ không chịu nổi sự đau đớn nên luôn cho rằng đó là căn bệnh  nghiêm trọng và ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ cuộc sống của họ. Còn  tôi, tôi đã học được cách chấp nhận, cố gắng vượt qua nỗi đau, giữ vững  tinh thần và sống với một thái độ lạc quan.
Thực  sự mà nói, để làm được như thế không dễ chút nào. Đã không ít lần tôi  đã có ý định tự vẫn bởi tôi nghĩ mình không thể sống chung với căn bệnh  này. Hoặc là tôi sống với một cơ thể khỏe mạnh, còn không thì tôi chẳng  muốn trở thành gánh nặng cho người khác. Nhưng nghĩ lại, tôi không muốn  trở thành một người hèn nhát và thiếu trách nhiệm với gia đình khi vin  vào lý do đó để trốn chạy cuộc sống.
Trong suốt  thời gian đó, chúng tôi vẫn gặp khó khăn về tài chính, vì thế Megan Ochs  (con gái của danh ca huyền thoại Phil Ochs) và Sylvia Reed (vợ của Lou  Reed) cùng làm album quyên góp cho tôi, với sự góp mặt của nhiều nhạc sĩ  và ca sĩ tên tuổi thu âm những bản nhạc của tôi. Trong đó có Pearl Jam,  the Jayhawks, Soul Asylum, Lucinda Williams, Lou Reed, Michelle  Shocked, và nhiều người khác nữa. Một nhạc sĩ như tôi cảm thấy mình thật  may mắn khi được những nhân vật nổi tiếng này dành thời gian và tài  năng của họ để giúp đỡ. Sự kiện này khá đặc biệt, vì vậy tôi quyết định  trích ra một phần tiền thu được từ album lập ra quỹ Sweet Relief để giúp  đỡ những nhạc sĩ không có bảo hiểm y tế trang trải viện phí nếu chẳng  may có ai đó phải nằm viện. Ngày nay, thông qua những đóng góp của các  cá nhân và tổ chức, quỹ Sweet Relief vẫn tiếp tục phát triển và giúp đỡ  được rất nhiều nhạc sĩ vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
Tôi  chưa bao giờ thừa nhận căn bệnh đa xơ cứng là một may mắn đối với mình,  nhưng tôi cũng không phủ nhận nó đã dạy tôi rất nhiều điều hay mà bình  thường tôi không thể học được. Tôi biết quan tâm đến sức khỏe của mình  hơn, như thay đổi thói quen ăn uống, tránh không ăn các món chiên, bánh  mì… Trước đây, tôi miệt mài làm việc không kể giờ giấc, nhưng bây giờ  tôi đã biết điều chỉnh nhịp độ. Nếu không bị bệnh, tôi nghĩ có lẽ nghề  nghiệp của mình không được thăng hoa như bây giờ. Hầu hết những người  tôi gặp đều nói họ biết tôi thông qua album Sweet Relief.
Có  thể nói không ngoa rằng, căn bệnh đa xơ cứng chính là người thầy của  tôi. Nhờ nó, tôi càng biết quý trọng mỗi ngày mình được sống. Tôi hiểu  được giá trị thật sự của những người bạn. Để cuộc sống càng thêm thú vị  và ý nghĩa, đôi khi chúng ta cần phải trải qua bão tố trước khi được  hưởng bầu không khí trong lành của một ngày nắng đẹp. Cần lắm chứ những  cơn cuồng phong như vậy, để con người có thể gắn kết lại với nhau...
Sau giai đoạn xới đất và gieo giống đầy gian nan, phần thưởng ngọt ngào sẽ đến một cách tự nhiên  vào mùa  thu hoạch.
Venerable Grand Master Hsing Yun
Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngơ nhất.
Khuyết danh
Trong mỗi khó khăn, thất bại, và cả những nỗi khổ tâm đều chứa đựng mầm mống của thành quả tốt đẹp hoặc hơn thế nữa. 
Napoleon Hill
Tính  cách không thể phát triển trong một môi trường êm ả và bình lặng. Chỉ  khi trải qua những thử thách và chịu đựng, tâm hồn bạn mới thực sự mạnh  mẽ, mục tiêu mới trở nên rõ ràng hơn, khát vọng ngày càng mãnh liệt hơn -  và bạn sẽ thành công nhờ những điều đó.
Hellen Keller
Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.
Ngạn ngữ Anh
Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.
Mary Case
Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.
Benjamin Franklin
Nguồn: Vượt lên chính mình 2 - First News và NXB Tổng hợp TP.HCM
 
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét