Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

Tuyển tập truyện "Hạt Giống Tâm Hồn"

I trong IOOI cách để nói Mình mến bạn


Làm thế nào để nói với một người con gái mà bạn yêu quý ba tiếng cần phải nói ?
Emlily và tôi gặp nhau từ học kỳ đầy tiên của trung học . Đó là một cô gái thông minh và hiểu biết , là chuyên gia trong mọi lĩnh vực , từ thể thao , vi tính , đến vũ trụ hay kinh doanh ………. Cô gái lì lạ . Ngay từ phút đầu tiên nhìn thấy Emlily mỉm cười , tôi đã biết trái tim mình thuộc về cô gái này mãi mãi. Nhưng để nói điều đó ra thật không dễ chút nào .

Và thế là , tôi dấn thân vào một hành trình của riêng bản thân mình để tim cho ra một phong cách độc nhất vô nhị khiến cho cô bạn gái mà tôi phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên không thể không nói không !

Suy nghĩ rất nhiều , cuối cùng tôi quyết định kết hợp cả hai sở thích lớn nhất của Emlily , cô ấy có rất nhiều sở thích , là đọc sách ( Emlily là một con mọt sách thực sự ) , và …..lợn ( loài vật cô ấy thích từ khi còn xem Babe – chú heo chăn cừu ) . Một lời tỏ tình bằng truyện tranh? Tôi quyết định sáng tác một truyện tranh trẻ con kể về câu chuyện của hai chú lợn nhỉ là : Hồng và Xoắn , chính là câu chuyện của Emlily và tôi . Tôi hỏi chủ bút báo tường trường tôi , xem cậu có muốn đăng một truyện tranh về tình yêu không , với điều kiện là phải hoàn toàn bí mật tên tác giả . Cậu ta okie ngay và con giới thiệu tội với một cậu học sinh lớp 10 . Cậu này cho tôi xem những bức tranh mà cậu ta đã vẽ . Dễ thương và ngộ nghĩng kinh khủnh .

Vậy là chúng tôi bắt tay vào hợp tác . Tôi bắt đầu viết phần lời và cậu ấy vẽ minh họa . tôi viết về hai chú lợn nhỏ gặp nhau tại phòng vi tính của trường ( giống ý chang tôi và Emlily ). Và chúng kết bạn với nhau , rồi có biết bao kỉ niệm vui buồn . Cứ mỗi kì là một kỉ niệm của chúng tôi . Báo ra cứ mỗi tuần một kì , và cả trường xôn xao về một câu chuyện mà tất cả mọi người đều đoán là có thật . Emlily cũng hồi hộp theo dõi truyện tranh của chúng tôi , và một đôi lần nhận ra rằng đó là câu chuyện của tôi , và một đôi lần dường như đã định hỏi tôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng .

Ở Kì thứ tám , hai chú lợn tìm thấy nhau trong một khung cảnh hoàng hôn siêu lãng mạn “Vào một buổi chiều thu , Lợn Xoắn muốn nói với Lợn hồng một điều rất quan trọng ‘’ . Truyện kết thúc ở đó ! Hòm thư của cậu chủ bút tờ báo tường đầy ắp email muốn được biết rõ cái kết cục của câu chuyện .

Emlily gửi cho tôi một email khi lớp chúng tôi có giừo học chung phòng máy vi tính ‘’ Lơn Xoắn muốn nói điều gì quan trọng với Lợn hồng vậy ? ‘’ Tôi bước đến gần Emlily và hỏi ‘’ Bạn có thực sự muốn biết không ? ‘’ Emlily gật đầu và tôi cầm lấy tay nhỉ nhắn của cô bạn , nói cái điều mà tôi đã mong ước được nói từ lâu ‘’ MÌNH MẾN BẠN ‘’

Và trả lời tôi là một nụ cười mà tôi đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên .


----------------------------------------------------------------------------


Người thầy và những tờ tiền cũ

Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó...

Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình "làm sao mà chọi với người ta"!... Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng "mình có thể".

Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó... Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.

Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học "nhân-lễ-nghĩa" của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là "bí kíp" rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không "cảnh giác" thừa. Gói "bí kíp" mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.

Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)... Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy. Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: "Thầy H. mất rồi!". Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: "Sao thầy mất?", rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: "Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã...".

Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh... Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm... Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: "Thầy ơi... sao không đợi con về...!?". Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về...


------------------------------------------------------------------------------------


Thư bố gửi con gái

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa.

Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Bố chúc con sẽ nhận được một lời tỏ tình không lãng mạn : " Anh yêu em , như em vẫn vậy "

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét