Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

Truyện ngắn: Thụy

Hôm ấy, Thụy nói với Tịnh: "Mình chia tay!".

Từ trước đến nay, làng Cuôm ai cũng bảo: "Đôi ấy đẹp nhất. Thụy ngoan hiền, gái sắc. Tịnh trai tài, con cụ Giáo hay chữ số một làng Cuôm, cơ ngơi bề thế số một làng Cuôm lẫn làng Trọi".
Thụy và Tịnh rời quê lên phố học đại học. Ngoài giờ lên lớp, niềm vui duy nhất của Tịnh là chăm sóc Tịnh. Bệnh? Trái cây, thuốc bổ cấp tập. Sinh nhật? Những bông hoa rực rỡ cấp tập. Buồn? Tịnh sẵn sàng ngồi suốt đêm để bằng cách ngăn không cho giọt nước mắt của Thụy rớt xuống.

Bọn bạn Thụy nghe chuyện Thụy chia tay Tịnh đột ngột. Đứa bảo: "Rửng mỡ!". Đứa bảo: "Được người như Tịnh, đẹp trai, nề nếp, hy sinh hết mình cho tình yêu, lại con nhà gia giáo, giàu có, đòi gì nữa?". Tất cả đồng thanh: "Chắc con Thụy ăn bùa ngải lão nào rồi!".


Đêm ấy, Tịnh như kẻ mất hồn, cứ lảm nhảm một câu hỏi: "Tại sao? Tại sao?".

o0o

Chiều. Trời nồng nồng như sắp trút mưa. Thụy và người đàn ông đứng bên sông.

- Lúc buồn ông thường làm gì?

- Tập võ.

- Lúc trống rỗng, cô đơn?

- Tập võ.

- Lúc cần phải đưa ra một quyết định chọn lựa?

- Tập võ.

- Tại sao?

- Thể xác sẽ lấy lại sự cân bằng cho tinh thần.

Thụy nhớ lại lần đầu tiên gặp người đàn ông này. Đó là một đêm trên con đường vắng. Khi Tịnh chở Thụy đi xem ca nhạc về, một nhóm côn đồ định dở trò đồi bại với cô. Tịnh chống lại để bảo vệ Thụy, nhưng chỉ với một cú đá của bọn chúng, Tịnh đã bị văng ra. Trong lúc cô sắp bị "lên thớt xẻ thịt" thì ông xuất hiện. Ông đánh bật cả nhóm côn đồ rồi lặng lẽ bỏ đi. Tịnh chạy lại cám ơn ông đã cứu bạn gái mình. Ông quay lại nhìn Thụy, nói nhỏ với Tịnh: "Thời buổi này, yếu thì đừng yêu!".

- Sao em tìm được tôi?

- Em nhớ số xe của ông. Và nhớ câu "Yếu thì đừng ... yêu!".

- Tôi nói rất nhỏ em cũng nghe được sao?

- Em tìm ông vì câu nói ấy đấy!

- Hồi sinh viên em có chơi bài Tiến Lên không?

- Ăn búng tai.

- Có một chân lý trong trò chơi đó. Đố em biết?

- "Yếu đừng ra gió". Nói chuyện với ông thật thích. Nhưng thưa ông, nếu ông là Tịnh thì ông sẽ làm gì?

- Muốn tồn tại phải luôn biết mình là ai. Nếu yêu một cô gái đẹp, trước hết phải có đủ khả năng để bảo vệ cô đó. Không đủ khả năng mà dám chở cô gái đẹp ấy đi chơi đêm thì không chỉ là liều mà còn ngu xuẩn. Trong cuộc tình cũng như cuộc đời, đừng bao giờ để mình rơi vào tình huống ngu xuẩn ấy!

- Còn ông khi là ông?

- Tôi biết mình có thể cứu được em nên tôi mới nhảy vào cứu. Này, em học ngành gì nhỉ?

- Báo chí ạ.

- Tôi nói em đừng giận, tôi không thích báo chí ngợi ca một đứa trẻ không biết bơi, thấy bạn bị nước cuốn vẫn liều nhảy xuống cứu, để rồi bị nước cuốn luôn. Đó không thể là một tấm gương dũng cảm cho những đứa trẻ khách. Một dân tộc sẽ què cụt khi những đứa trẻ bấu víu vào những tấm gương như thế.

- Ông nhẫn tâm trách đứa trẻ dũng cảm kia ư?

- Tôi trách đứa trẻ sống ở vùng sông nước, tại sao không chịu học bơi? Tôi trách nhà trường, xã hội, tại sao chỉ chăm chăm nhồi nhét những thứ không cần thiết, những đạo đức vô bổ, kiến thức vô bổ, trong khi cái cần thiết để tồn tại ở một vùng sông nước là bơi thì lại không dạy chúng?

- Còn báo chí?

- Tại sao lại khuyến khích đứa trẻ lao vào cái chết đã được báo trước? Ác! Ác lắm, em biết không?

Thụy chợt nhìn vào đôi mắt của ông. Lạ kỳ chưa ... nước mắt. Lần đầu tiên Thụy được nghe những lời như thế. Ông là người đàn ông đánh thức tư duy của cô. Cô ngạc nhiên, tại sao bốn năm qua ở giảng đường đại học, không có ông giáo sư nào biết đánh thức tư duy của cô, để cô được thấy sự lạ lẫm, sự bí ẩn mà mình chưa hề biết trong cuộc sống cô luôn cho là tẻ nhạt này. Còn giọt nước mắt kia là gì? Thụy thấy rờn rợn ở bầu ngực. Cô có cảm giác như xung quanh núm vú của mình mọc lên tua tủa những mầm cỏ như triền đê dòng sông Cổ Cò quê cô sau cơn mưa. Cô chợt bàng hoàng khi nhớ rằng suốt nhiều năm bên Tịnh, cô chưa bao giờ có được những cảm giác và cảm xúc như thế. Hình như ông nhận ra được từng diễn biến tâm lý, cảm xúc trên khuôn mặt cô, đôi mắt cô. Ông chợt rùng mình như con vịt từ hồ nước lên bờ để hắt rụng những giọt nước. Ông bình thản:

- Em đừng trách chàng trai ấy, dù sao đó cũng là một anh chàng thật đáng yêu. Người nào lý tưởng hóa tình yêu thường bất hạnh. Em có nghĩ rằng, em sẽ bất hạnh?

- Mẹ em nói, tình yêu là duyên phận, duyên phận đến cưỡng lại cũng chẳng được.

- Em tin vào duyên phận?

- Mẹ từng yêu một chàng kỹ sư cầu đường giang hồ và tưởng sẽ sống với tình yêu ấy. Cuối cùng bà lấy bố, một người mà chưa bao giờ bà rung cảm. Ông không muốn hỏi vì sao ư?

- Không, khi em đã cho đó là duyên phận!

Thụy và người đàn ông đi dọc bờ sông. Trời bắt đầu lác đác mưa. Vài cơn gió xoay xoay rồi bất ngờ hắt vào mặt Thụy, làm rối những lọn tóc mai. Mưa. Người đàn ông ngồi xuống một mô cỏ. Vẫn cái ánh nhìn sâu và lắng kia cứ xoáy mãi vào trong cô. Những hạt mưa bắt đầu đậu lại trên má người đàn ông. Thụy đưa tay thấm những hạt nước. Cô thích cái cảm giác được ngồi dưới mưa như lúc này. Im lặng. Im lặng. Thụy lặng lẽ tựa vào vai người đàn ông. Hai con người được thu nhỏ lại giữa bầu trời mênh mông, trắng xóa mưa bên sông.

o0o

Lại một năm nữa trôi qua. Thụy về quê, nơi cho cô cảm giác bình yên nhất trong không khí gia đình. Vậy mà, mẹ vẫn ngồi bên bếp lửa thở ngắn thở dài cái điệp khúc: "Năm ngoái hai mươi sáu rồi!". Cô hiểu điều mẹ lo lắng. Hai mươi bảy chưa chồng, ở quê thật ... khiếp! "Thằng Tịnh vẫn chờ con!". Mắt mẹ nhìn xoáy vào những đốm than, ẩn trong đôi mắt kia là những gì, Thụy không biết nữa. "Đời người con gái như hạt mưa sa ..." Thụy im lặng. Liệu cô có nên giãi bày nỗi lòng mình với mẹ? Liệu mẹ có hiểu cho cô? Người đã một lần để vuột mất tình yêu của chính mình. Cô biết, cô không đủ sức mạnh để vượt qua tất cả. Dù mẹ có hiểu cho cô, nhưng còn bố, còn cả cái làng quê phong kiến được thu nhỏ đặc quánh này của Thụy, họ có hiểu và thông cảm cho cô không?

Nửa đêm, Thụy tỉnh giấc. Cô bước ra sân ngồi trên bậc thềm rêu phủ. Ánh trăng mười chín quên mình đã luống, cố bật tung những luồng sáng, phủ lên những tàu chuối non tơ. Tư dưng Thụy thấy lòng mình nhẹ bẫng, một cảm giác mơ hồ không rõ vì sao.

Hình ảnh người đàn ông ấy hiện lên, vượt qua những luồn sáng của trăng, vượt qua hàng râm bụt thưa, hàng cau lụi đến bên cô. Nhưng có một khoảng không vô hình ngăn lại. Cô chới với, mò mẫm tìm nhưng vô vọng ...

Tay mẹ nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Bà lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Hai cái bóng gầy, mỏng dưới trăng. "Đời người con gái mấy ai có sự chọn lựa cho riêng mình đâu. Đôi khi tình yêu chỉ là khái niệm mơ hồ, không thực ...". Không hiểu sao lúc đó Thụy thấy thương mẹ vô cùng. Cô ôm chặt bà và khóc. Trong phút ấy, cô đã kể hết với bà về người đàn ông đã cho cô cảm giác mới lạ, cho cô chỗ dựa tin cậy. Chỉ tiếc là vách ngăn về tuổi tác quá lớn, mà làng quê là một rào cản khủng khiếp quá. Chỉ vì mọi người kỳ vọng quá nhiều về Thụy, một đứa con gái có chút nhan sắc, có học hành, là tâm điểm dòm ngó của những gã trai có giá nhất ở cả làng Cuôm lẫn làng Trọi. Vậy mà, Thụy lại dẫn về một lão ... gần bằng tuổi cha mình ư?

Mẹ ngồi nghe. Im lặng. Không phản ứng. Đôi mắt dưới trăng chỉ còn lại một màn loãng vô hồn. Từ đôi khóe mắt đã chai đi vì thời gian, vì những nhọc nhằn mưu sinh, lăn ra hai giọt nước. Cô hiểu, mình phải làm gì. Cô không có sự lựa chọn nào khác. Cô không muốn người đàn bà cô yêu thương nhất này lại đau khổ vì cô. Cô cầm tay bà bấu chặt ...

o0o

Một sáng mùa đông. Cô không nhớ rõ là trời có lạnh không nữa, bởi toàn thân cô ở trạng thái vô cảm. Không khí vui nhộn của họ hàng đang chuẩn bị cho ngày cưới của cô với Tịnh. Cô ngồi trong phòng gấp những chiếc thuyền giấy, những chiếc thuyền chở những khát khao trong cô ...

Nhà trên. Những lời khen tụng, chúc mừng. Bố vui vẻ vì những lời khen của mọi người. Nụ cười của ông thật hồn nhiên.

- Hai đứa đúng là một cặp thanh mai trúc mã của làng. Anh chị thật có phước ...

- Sinh được đứa con gái như anh chị thật mát mặt. Có phúc mới lấy được anh Tịnh, con trai cụ Giáo danh giá nhất làng.

- Hai đứa phải duyên nợ nhau từ kiếp trước đó ...

Hai tai Thụy ù đi. Hạnh phúc là gì? Tình yêu là gì? Cuối cùng rồi cô cũng giống như mẹ. An phận. Cô cười. Nụ cười chua chát. Chỉ còn một ngày nữa thôi là xong. Ván sẽ đóng thuyền.

Đêm. Cô trằn trọc. Buồng trong, vẳng ra tiếng ngáy thanh thản của bố. Tiếng mẹ trở mình vặn vẹo chõng tre. Tiếng dế. Tiếng côn trùng rả rích. Hai mắt cô cay, đầu buốt thôn thốt. Hình ảnh người đàn ông ấy hiện lên, cùng cô đi giữa thảo nguyên tràn hoa dại. Cô thấy ông ta cười. Cô nghe được giọng ấm áp của ông. Vòng tay chắc khỏe ôm cô vào lòng. Cô ngửi thấy mùi ngai ngái của hoa. Mùa đàn ông nồng nồng. Tự dưng cô thấy toàn thân nhũng ra.

Chiếc khăn lạnh được đắp lên trán cô. Thụy tỉnh giấc khi có một giọt nước nóng hổi rơi trên mặt cô. Mẹ ngồi bên Thụy, mắt đỏ hoe, khuôn mặt hốc hác nhìn cô đầy yêu thương và lo lắng. Cô nhoẻn cười, nụ cười gượng gạo.

Mẹ để bên cạnh Thụy một chiếc túi. Bà nắm chặt tay cô: "Sắp sáng rồi. Đi đi. Thoát ra khỏi cái làng này. Đừng giẫm lại bước chân của mẹ!..."

Thụy không còn nghe gì nữa, mắt cô nhòe đi. Cô lao vào màn đêm. Gió. Lạnh. Những bước chân giẫm trên những làn sỏi mới rải nhức nhối. Phía sau hốc tối có đôi mắt dõi theo cô...

Bài sưu tầm từ internet.
Tác giả: Lê Thùy Vân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét