Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

Cảm xúc âm nhạc: Natalia - Hoài niệm về một người xưa cũ...

Rất lâu rồi, có lẽ đã 5 năm trôi qua... tôi mới lại được nghe những giai điệu nhẹ nhàng của Natalia. Từng nốt nhạc chậm rãi cất lên, là từng giọt nước mắt hòai niệm cũng lăn dài... 5 năm - một khoảng thời gian quá dài đã trôi qua nhanh đến không ngờ, một khoảng thời gian đủ để quên đi một người nhưng chỉ cần vô tình chạm nhẹ vào kỉ niệm, như lúc này, khi tôi nghe Natalia, cũng khiến cho những cảm xúc về một thời dã qua, về một người xưa cũ lại tràn ngập trong lòng.



Lần đầu tiên... những giai điệu của Natalia mang lại nỗi buồn da diết, khi tôi ngồi bên cạnh một người bạn và lắng nghe từng âm thanh từ chiếc guitar mà bạn đang lặng lẽ chơi. Natalia cũng như Romance, là bản nhạc mà hầu như người mới tập guitar đều biết đến. Tôi không biết bạn chơi có giỏi hay không, nhưng tôi cảm nhận được nỗi buồn của bạn trong mỗi tiếng đàn. Cứ mỗi khi buồn, tôi lại đòi bạn lôi Guitar ra và đánh cho tôi nghe bản nhạc ấy, cả 2 cùng im lặng cúi nhìn dây đàn khẽ rung lên...

Tôi và bạn đã bắt đầu gặp nhau trong nhà gửi xe của khu chung cư mà chúng ta cùng sống.

Tôi và bạn đã quen nhau từ chiếc thang máy và những lá thư

Tôi và bạn đã cùng nhau trèo lên tầng 11 của tòa nhà, tôi trèo lên cửa sổ, lách giữa 2 song sắt chỉ đủ rộng cho thân hình nhỏ bé của tôi, trèo ra ngoài và mở chốt cửa chính để bạn ra cùng. Tầng thượng giữa đêm tràn ngập gió, chỉ có bạn và tôi cùng nằm ngửa mặt nhìn lên trời...



Tôi và bạn đã cùng nhau lang thang dưới khuân viên của khu chung cư vào cái giờ mà mọi người đều chuẩn bị đi ngủ. Tôi thích khuân viên ấy, những bãi cỏ ướt sương, những hàng cây xanh mướt, và ánh đèn vàng ấm áp tỏa xuống con đường vắng. Không chỉ là những tối muộn, mà tôi và bạn còn lang thang cả vào sáng sớm, khi con đường nhập nhoạng chỉ có vài người đang tập thể dục trên bãi cỏ. Chẳng ai là người nói nhiều, chỉ đơn giản là cùng thích cái cảm giác bình yên và trong trẻo ấy...

Tôi và bạn, đã có quá nhiều kỉ niệm, cả những niềm vui và nỗi buồn. Nỗi buồn trong bạn quá lớn, và nỗi buồn trong tôi cũng thế. Tôi nhìn thấy trong sâu cùng nội tâm của bạn nỗi cô đơn, mệt mỏi và bất lực. Có phải người yêu Rock nào cũng như thế không? Và, có phải vì mối tình đơn phương vẫn còn day dứt mãi...?

Giận hờn và chia xa,,, Là kết thúc của một mối quan hệ vốn đã luôn lặng lẽ. Có một khoảng thời gian tôi vẫn không quên quan tâm đến bạn, vẫn được nghe các em kể về bạn, và tôi buồn lắm, bạn biết không? Buồn khi thấy bạn cô lập mình trong thế giới nội tâm. Trong mắt mọi người, bạn như kẻ kì quặc và khó tính. Tôi buồn, khi bạn cắt tóc và bắt đầu hút thuốc...

... và rồi tôi quên...

Thời gian cứ trôi đi, cuộc sống cứ trôi đi... tôi lấy chồng và sinh con, vui buồn với cuộc hôn nhân của mình, tôi đã quên đi nỗi nhớ khắc khỏai về bạn. Những kỉ niệm về bạn nằm sâu trong kí ức của tôi, nhẹ nhàng, trong trẻo, man mác buồn...

Sáng nay, tôi nghe Natalia từ trên mạng, của một người hòan tòan xa lạ. Nhớ về bạn, hòai niệm về quá khứ... Tôi nhớ tiếng đàn của ban, bởi vì tiếng đàn mà tôi đang nghe bây giờ cũng xa lạ như người đánh nó vậy. Tôi nhớ, khi bạn bắt đầu đưa tay vào dây đàn, âm thanh đầu tiên ấy... tôi chẳng bao giờ quên được. Tôi hiểu rằng mình sẽ không thể tìm được một ai, kể cả chính bạn, có thể chơi lại cho tôi nghe bản Natalia như ngày ấy... Những nỗi buồn từ từ rơi trong từng âm thanh...

Nguồn: http://viettabs.net

2 nhận xét:

  1. Tình cờ tôi lang thang một chiều trên mạng internet, đọc được bài viết thật chứa chan. Tôi tìm được sự đồng cảm trong bài viết của bạn. Thật tình cờ...

    Trả lờiXóa
  2. Cám ơn những thông tin bạn đã chia sẻ, thông tin rât hữu ích, rất nhiều bài hát mình thích.

    Mời bạn và mọi người xem thêm thông tin về quán karaoke đẹp của hệ thống icool nhé

    Trả lờiXóa